Rảnh rỗi ở Sân bay

Tôi có một cô bạn người Indonesia. Cô ấy có dáng người mảnh mảnh, dong dỏng cao (tất nhiên là theo tiêu chuẩn của châu Á). Cô không phải người thật sự xinh đẹp và nổi trội theo bất cứ tiêu chuẩn nào, nhưng cô lại có khuôn mặt sinh động. Sự sinh động ấy được thể hiện qua đôi mắt to ẩn sau đôi kính cận luôn cố mở to hơn khi gặp sự kiện gì ngạc nhiên, và qua nụ cười vừa phải nhưng chứa đầy sự chân thật. Cô mê đọc sách và rất chăm chỉ học hành, bằng chứng là tôi đã nhiều lần bắt gặp cô một mình nghiền ngẫm đọc đọc viết viết ở trong góc phòng dưới tầng hầm thư viện khi mà những sinh viên khác đã lần lượt ra về theo tiếng gọi của những đồ ăn nóng hổi và chiếc chăn ấm trong nhưng ngày mùa đông gió rét ở Brighton.

Thoạt nhìn qua sẽ không biết rằng trong cái đầu luôn không ngừng suy nghĩ về những chủ đề academic của cô đầy ắp những ý tưởng ngẫn hứng, lãng mạn và một niềm đam mê bất tận với môn cầu lông. Và chuyến đi Singapore này cũng được hiện thực hoá bởi cái sự ngẫu hứng ấy. Sau khi đã hoàn toàn thất bại trong việc tìm một người bạn đồng hành cho chuyến đi Singapore của tôi, tôi đang nghĩ sẽ đi một mình. Nhưng chẳng hiểu sao lần này tôi lại thích có bạn đồng hành. Quả thực đi du lịch một mình cũng không phải là một ý tưởng tồi, đặc biệt với những đứa thích tự do như tôi. Chỉ riêng việc không phải mất công tranh luận với ai về việc thức dậy lúc mấy giờ, ăn sáng ở đâu, khởi hành bằng phương tiện gì đã thấy được cái thú vị của việc đi một mình rồi. Riêng lần này tôi lại muốn đi với bạn. Nghĩ kỹ thì chỉ có cô bạn này khá hợp với cái tính ngẪu hứng của tôi. Đánh liều tôi hỏi cô:
“Này, mày có muốn đi chơi Singapore không? Trường mình có sự kiện cho sinh viên châu Á ở đó đó”
“Ồ. tại sao không? Khi nào vậy nhỉ?”
“4 tháng 11”
“Okie..”
Chưa đầy 2 phút tôi đã tìm được bạn đồng hành. Giá mà tôi đã hỏi cô bạn này từ trước, có phải đã tiết kiệm được bao nhiêu công sức và thời gian không cơ chứ!
Thú thực, tôi thấy vui vui khi nghĩ đến mấy ngày tiếp theo ở Singapore.

Tất nhiên niềm vui nhãn tiền là tôi sẽ có mấy ngày rảnh rang không phải lo nghĩ về công việc, không phải lo bị nuốt chửng vào cái đám đông xe cộ vào giờ cao điểm mỗi ngày. Đã vậy lại còn sắp được thảnh thơi hít hà mùi không khí, mùi đường phố ở một đất nước mình chưa bao giờ đặt chân đến nữa chứ. Vậy không vui mới thật là lạ! Nhưng tôi nhận ra tôi thấy có lẽ vui nhất là sắp được gặp lại cô bạn của tôi. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp mình cười một mình khi nghĩ về những câu chuyện chúng tôi thường tranh luận khi ở Anh và những câu chuyện tôi biết chúng tôi sẽ nói khi gặp nhau. Trong lòng vui vui cứ như thể tôi sắp đi gặp một anh chàng mà tôi thầm thương trộm nhớ mà tôi biết chắc rằng quyền lực đang thuộc về tay tôi vì anh chàng này cũng thích tôi. :))
Có một lần ngồi uống cafe ở catin trường, cô bạn tôi hỏi:
“Mày thích đọc tiểu thuyết gì”?
Tôi thích đọc tiểu thuyết loại nào? Tôi chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về chuyện đó. haha. Mất tầm 5 giây để não tôi phân tích câu hỏi, 5 giây nữa để sắp xếp ngôn từ trước khi miệng tôi phát ra câu trả lời:
“uhm, tao nghĩ là tao bị hấp dẫn bởi những câu chuyện có nội dung mạnh, có cốt truyện, có những tình huống mà các nhận vật bị đẩy vào cao trào , và phải vật lộn để tìm hướng thoát ra, Và những câu chuyện nói lên được xã hội cái thời mà nó được viết lên” . Tôi vừa nói vừa liên tưởng đến việc, cấp 3 tôi có thể mê mệt đọc “Số đỏ” và “Chữ người tử tù” nhưng lại chả thích Thạch Lam tẹo nào. Và tôi cũng thấy mình liên tưởng đến 2 tác giả mà mình hay thích đọc là Sidney Sheldon và Jeffrey Archer. Như một lẽ tự nhiên, tôi kết thúc câu trả lời bằng một câu hỏi “Còn mày, mày thích Haruki Murakami phải không?”
Chưa kịp kết thúc câu trả lời, tôi đã thấy ánh nhìn ngạc nhiên pha lẫn phấn khởi từ đôi mặt to của cô dán vào mặt mình “Sao mày lại biết được?”.Tôi chưa kịp đưa ra lý do vì sao tôi biết thì cô đã thao thao bất tuyệt về những tác phẩm của Murakami, về tâm trạng của những con người cô đơn, lạc lối đang đấu trang để kiếm tìm cho mình một màu sắc,một cái tôi, một ý nghĩa cuộc sống. Chưa bao giờ tôi thấy cô nói nhiều như thế. Và như thể đang nỗ lực thuyết phục tôi trở thành đồng minh ủng hộ Murakami, cô còn gợi ý cho tôi mượn 2 cuốn tiểu thuyết của Murakami nữa chứ. Tiếc thay, lần ấy cô đã thất bại trong việc lôi kéo tôi, phần vì 2 bài luận dang dở đang chờ tôi có sức mạnh đủ lớn để không làm tôi có thời gian dành cho bất cứ hoạt động gì khác, phần vì tôi không nghĩ đây là kiểu tiểu thuyết hấp dẫn tôi.
Một tuần trước khi chuyến bay Singapore khởi hành, tôi nhận được email của cô: “này, có cách để giết thời gian khi ngồi chờ ở sân bay đấy, mua cuốn “Tazaki Tsukuru không màu và những năm tháng hành hương” của Murakami đọc đi.
Tôi đã đọc hết cuốn tiểu thuyết đó trước khi khởi hành sang Singapore một ngày. Gấp trang sách cuối cùng lại, cuộc đời của Tsukuru cùng những niềm đau, nỗi buồn, khát khao và tâm sự thầm kín của anh cứ bủa vây lấy suy nghĩ của tôi. Tsukuru, một anh chàng tốt bụng, hiền hậu, dịu dàng bị nhóm bạn thân trí cốt gồm 4 người bỏ rơi không một lời giải thích. “Cảm giác như đột nhiên bị quẳng xuống giữa đại dương trong màn đêm cô độc từ mặt boong của một con tàu đang trên chuyến hải hành”. Trái tìm bị tổn thương sâu sắc, anh sống với niềm tin rằng, anh là một Tsukuru không màu sắc, nhàm chán, không có cái tôi cá tính, đến mức bị chính những người bạn thân bỏ rơi…Từ đó anh tự xây một hàng rào chắn để tạo khoảng cách giữa anh và những người khác, cả những người phụ nữ anh đã gặp và từng yêu. Anh đã tạo ra cho mình một “lý tưởng” sống: để trái tim khỏi rỉ máu, hãy đừng trở nên sâu sắc với ai. Mười sáu năm sau, anh đi tìm sự thật năm xưa, và không có lý do nào như anh đã từng vẽ ra, chỉ có những tổn thương là hiện hữu…
“Lòng người và lòng người không bao giờ gắn kết với nhau chỉ bởi sự hài hoà. Mà trái lại, gắn kết với nhau sâu sắc bởi tổn thương và tổn thương. Nối liền với nhau bởi niềm đau và niềm đau, bởi mong manh và mong manh. Không có sự tĩnh lặng nào mà không chứa đựng những tiếng kêu bi thống…”
“Ký ức có thể che giấu, nhưng lịch sử thì không thể xoá bỏ”
“Cuộc đời tựa như một bản tổng phổ phức tạp. Nó ngập tràn những nốt móc kép và nốt móc ba, cùng vô số những ký hiệu kỳ dị và những ghi chú không rõ nghĩa. Đọc sao cho đúng đã là một việc vô cùng khó, thế rồi dù cho đã đọc đúng, thậm chí đã chuyển thành những âm thanh chính xác, thì ý nghĩa được gửi gắm trong đó cũng chưa chắc đã được người ta hiểu và đánh giá đúng . Và chưa chắc đã khiến người ta hạnh phúc”
Tôi nghĩ lần này cô bạn tôi đã thành công!!
Việc phải chờ 6 tiếng ở sÂn bay tại Sài Gòn trước khi chuyến bAy sang Singapore khởi hành là khởi sinh cho cái note linh tinh này. 🙂 🙂 🙂
Sân bay Tân Sơn Nhất, 03/11/2015

One thought on “Rảnh rỗi ở Sân bay

Leave a Reply