Đầu tuần nghe Bẹp kể chuyện

ảnh bẹp

Một lần, khi tôi mới hai tháng tuổi, mẹ vừa liếm bộ lông trắng muốt của tôi, vừa tâm tình:

“Con ạ, số phận con sướng hay khổ phụ thuộc vào việc con có được bán cho một người chủ tử tế, giàu có hay không. Loài mèo chúng ta đã sống hàng trăm năm với con người, ta không còn bản năng tự săn mồi nữa đâu con”.

Vậy là từ đó, mỗi khi chúi đầu vào bụng mẹ thưởng thức dòng sữa mát dịu, tôi lại vẽ lên trong đầu hình ảnh về người chủ tương lai. Và tôi cầu nguyện. Tôi cầu cho mình sẽ có một người chủ tốt.

Lời cầu nguyện của tôi sớm đến được tai các đấng siêu nhiên trên trời cao. Đó là một sáng mùa xuân, mưa rơi rả rích, hạt mưa to, hạt mưa nhỏ thi nhau tạt vào cửa sổ nghe rất vui tai. Lần đầu trong đời được nghe những âm thanh rộn ràng ấy, tôi phấn khích quá mà cả gan trốn mẹ trèo lên bục cửa sổ ngắm mưa. Đang chăm chú nhìn những hạt nước trắng đục rơi từ tít trên trời cao xuống, tôi giật bắn mình bởi giọng sang sảng của một con người:

“Ôi chao, chú mèo này đẹp quá, trắng như cục bông. Mắt nó lại còn hai màu nữa này chứ. Em muốn mua em này”.

Rồi kẻ có cái giọng sang sảng đó nhấc bổng tôi lên, và đặt ngửa tôi nằm trọn vẹn trong lòng bàn tay thô ráp của hắn. Lúc mắt tôi gặp mắt hắn, tôi cố xua đi cảm giác sợ hãi trước khuôn mặt không một cọng lông, đôi mắt dài một cách kỳ dị, và hai bên miệng không hề có một sợi râu. Ngay khi tôi được đặt trở lại ổ, mẹ đã kịp trấn an nỗi hoang mang của tôi khi thì thầm vào tai tôi rằng, theo kinh nghiệm của bà về loài người, hắn là một kẻ khá dễ nhìn, và dường như là một người yêu mèo thực sự. Và như thế tôi tự tin theo hắn về nhà mới.

Quả thật tuần đầu tiên của đời tôi với hắn rất tốt. Ngôi nhà của hắn to lắm, tôi thoả thích khám phá cả ngày mà không chán. Hắn còn cho tôi ăn thức ăn khô nhập khẩu từ nước ngoài, được đặt trong một chiếc bát sứ rất đẹp. Đã thế hắn còn chiều chuộng tôi hết mực-hắn vuốt ve tôi bất cứ khi nào tôi kêu, hắn còn ôm tôi ngủ ban đêm nữa chứ.

Một tuần sau đấy, hắn bất ngờ đặt tôi vào một cái hộp vuông được bọc rất cẩn thận và tinh tế. Hắn vừa làm vừa nũng nịu tôi “cho thêm cái nơ hồng rất xinh nè”. Rồi hắn mang tôi đến một nơi nào đó rất xa. Tôi chỉ nhìn thấy ánh sáng, khi một cô gái mở chiếc hộp đó ra, bế tôi lên và ôm tôi vào lòng cưng nựng:

“chu choa, em ấy xinh quá, trắng như cục bông. Cảm ơn anh, em thích món quà này lắm”.

À, thì ra hắn có yêu thương gì tôi đâu, hắn chỉ mua tôi để làm quà mà thôi. Suy nghĩ đó trong đầu tôi chưa kịp định hình cụ thể thì thấy tiếng hét của một bà to béo- tôi đồ rằng đó là mẹ của cô gái- vang lên như sấm gầm:

“Ôi giời ơi là giời, nhà tao buôn bán mà mày lại tặng mèo à. Có vứt đi ngay không thì bảo. Định trù ẻo nhà bà làm ăn thất bát à”

Hai chữ “thất bát” vừa dứt thì tôi thấy mình lăn lông lốc như hòn bi dưới gầm bàn. Tôi cố gắng đứng dậy, lắc người để lấy lại bình tĩnh. Trong nỗ lực tự bảo vệ mình, tôi cố hét lên:

“các người có biết giới quý tộc Anh, Pháp thế kỷ 14 ngưỡng mộ giống mèo Turkish Angora thế nào không?”.

Nhưng rồi tôi nhận ra, tâm lý mê tín dị đoan là đặc tính cố hữu của con người rồi, họ sẽ chẳng bao giờ thay đổi dẫu biết tổ tiên tôi đã một thời lừng danh như thế.

“Thất tình”, hắn viết lên facebook. Từ sau khi bị cô gái đó khước từ, hắn bỏ bê tôi và coi tôi như vật cản hắn đến với tình yêu chân chính. Hắn chẳng vuốt ve cưng nựng tôi như trước nữa, thỉnh thoảng hắn còn gắt gỏng mỗi khi tôi lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của mình khều khều tay hắn đòi vuốt ve. “Mày, biến ra chỗ khác”. Không được cho ăn tử tế, tôi mất dần năng lượng, lúc nào cũng chỉ nằm quay tròn trên chiếc bàn gần cửa sổ, gác cằm vào tay mơ màng về dòng sữa mát và bộ lông ấm áp của mẹ.

Con người thật kỳ lạ, khi ta không còn giá trị gì cho mục đích của họ, họ sẵn sàng đá ta ra khỏi cuộc đời họ không thương tiếc. 

Ấy thế nhưng bước ngoặt cuộc đời ấy cho tôi thấu hiểu sâu sắc một câu nói nổi tiếng của loài người “Khi cánh của này đóng lại, cánh cửa khác mở ra”. Tôi phải thừa nhận, dẫu loài người là giống tàn nhẫn (đặc biệt với động vật), họ vẫn là loài thông minh, nghĩ ra được bao điều hay ho để đời. Cánh cửa mà tôi vừa nhắc đến là cánh cửa dẫn đến ngôi nhà hai cô chủ mới của tôi: Mai và Vân. Để tôi giới thiệu một chút về hai cô chủ yêu quý của tôi nhé: Mai chính là tác giả của blog này đó, còn Vân là em của Mai, kém Mai ba tuổi. Nhiều khi tôi cũng băn khoăn về tình yêu của Vân dành cho tôi lắm vì cô đã bỏ tôi sang Anh du học từ lúc nào chẳng hay.

Hai chị em nhà này, lần đầu nhìn thấy tôi đã bị say nắng. Trí nhớ của tôi nhắc tôi rằng chính bộ lông trắng muốt, đôi mắt to tròn hai màu, và khuôn mặt ngây thơ đã hớp hồn hai chị em. Thật lòng mà nói, ban đầu tôi chẳng nghĩ họ có thể cho tôi một cuộc sống sung sướng: nhà họ bé hơn nhà của hắn nhiều, mới về nhà tôi lại chẳng được ăn đồ “Tây”, thỉnh thoảng họ lại bắt tôi đi tắm- điều tôi ghét nhất trên đời. Bạn biết không, họ thậm chí còn cưng nựng, tung hứng khi tôi đang ngủ nữa chứ. Tôi bực mình lắm, loài người rất lười học, họ nuôi mèo mà chẳng chịu tìm hiểu về hành vi và thói quen của mèo. Nhiều lần tôi chỉ muốn hét lên với họ rằng tôi cần ngủ ban ngày, và ngủ ít nhất mười bốn tiếng, có như vậy tôi mới có đủ sức mà xinh đẹp cho họ ngắm vuốt.

Nhưng những thứ ấy không khiến tôi khó chịu bằng cái tên quê mùa mà họ đặt cho tôi. Tôi tên Bẹp. Tôi là mèo Tây nhưng tôi tên là Bẹp, bạn có thấy hai thứ ấy đứng cạnh nhau thô kệch thế nào không? (Ấy đừng hiểu nhầm là tôi quá tự hào về cái gien “Tây” chảy trong người mình, tôi sẽ trở lại vấn đề này trong đoạn sau của bài). Tôi cứ nghĩ tôi phải tên là Henry, Benny, Alex, David hay một cái tên nào kêu như chuông mới xứng với tôi- giống mèo vốn được vua Louis XIV say như điếu đổ chứ. Có lần tôi thấy hai chị em nhà ấy cười như nắc nẻ khi thấy tôi cứ đi được một mét thì lại nằm bẹp xuống sàn nhà. Thế là họ bảo tên “Bẹp” sẽ hợp với tôi, bởi nó biểu hiện cho tính cách và nét đặc trưng con người tôi.

Vô lý thật ấy! Nếu theo cái logic ấy, thì mẹ của Mai nên đặt Mai là “suy ngẫm”, hay tên Vân là “năng động”, và tên hắn- thằng chủ cũ của tôi là “đồng bóng” mới phải. Nói vậy thôi, chứ tôi chỉ dám để cục tức trong lòng vì tôi biết đó là bản tính của loài người rồi. Họ thích có tiêu chuẩn kép. Nói về tiêu chuẩn kép, thì tôi chứng kiến nhiều chuyện hay ho trong đời sống loài người lắm, nhưng tôi sẽ kể sâu vào một lần khác khi cơn buồn ngủ không hành hạ tôi như bây giờ.

Nhưng ở lâu với Mai và Vân, tôi hiểu ra rằng họ rất yêu và tốt với tôi mặc dù họ không cho tôi được cuộc sống dư dả đồ ăn tây tàu như hắn. Tôi còn sớm nhận thấy hai chị em nhà này cuồng mèo từ bé. Có lần tôi đang loay hoay tìm một chỗ ngủ trong tủ mây thì bắt gặp một cuốn vở và một cái máy tính được Mai và Vân sử dụng hồi còn là học sinh. Bạn biết tôi thấy gì ngoài bìa vở và hộp máy tính không: cơ man là ảnh mèo mà ngày trước chị em nhà này nuôi- một thằng mèo đen, một thằng mèo vàng, một thằng mèo trắng. Tự dưng tôi thấy chạnh lòng, và cảm giác ghen tị trào dâng trong tim tôi. Hoá ra, trước tôi, Mai và Vân cũng đã “yêu say đắm” một vài bạn mèo khác rồi, tôi chẳng phải là chú mèo cưng đầu tiên của họ trong khi họ là những người chủ tôi yêu nhất. Tôi buồn quá, nằm mãi mười phút mới ngủ được trong khi bình thường chỉ cần nằm xuống hai đến ba phút là giấc ngủ đã ôm chặt lấy cơ thể tôi rồi.

Trong giấc mơ, tôi chợt mường tượng lại cuộc nói chuyện giữa Mai và một người bạn mà tôi nghe lỏm cách đây ít lâu. Hôm ấy là một ngày mùa hè nóng nực, tôi đang nằm ườn khoe bụng mỡ trước chiếc quạt máy hòng để các đợt gió từ cánh quạt xua đuổi hơi nóng, thì nghe Mai trò chuyện với một người bạn. Tôi là một chú mèo trắng cực kỳ cực kỳ tò mò. Tính tò mò bẩm sinh không chỉ giúp tôi làm quen với môi trường mới rất nhanh, mà còn khiến tôi lĩnh hội được nhiều kiến thức thú vị về loài người- loài sinh vật rất đáng để tôi học hỏi mặc dù trình độ phát triển còn kém xa loài mèo rất nhiều. Mắt tôi nhắm tịt nhưng tai tôi vẫn hướng về phía câu chuyện của Mai và người bạn.

Nghe đâu cậu bạn kia đang than với Mai là cậu ta cảm thấy ghen tuông vì người bạn gái mới nhận lời yêu đã từng yêu một người khác, cậu thấy buồn vì không phải là người duy nhất mà cô ấy từng yêu. Chao ôi, nghe thế tôi thấy buồn cười quá (nhưng chợt nhận ra là bản năng mèo không biết cười nên làm cách nào tôi cũng không nhe răng ra được) “loài người thật phức tạp quá đi, quá khứ là cái qua rồi, anh ta có ở đó trong quá khứ của cô ấy đâu mà ghen tuông nhỉ”. Ngẫm lại, tôi chẳng bao giờ ghen với quá khứ của mấy con mèo gái mà tôi từng tán tỉnh hoặc lẵng nhẵng bám theo tôi. Nhưng lòng ghen lại đong đầy trong tôi khi thấy hai cô chủ đã từng yêu mấy bạn mèo khác. Có lẽ khi yêu thật lòng, người ta không tránh khỏi tính ích kỷ. Giờ tôi mới hiểu cảm giác của cậu bạn Mai. Thôi từ nay tôi xin chừa không cười ai nữa, cứ phải đến khi tôi vào hoàn cảnh của họ tôi mới hiểu được tâm tư họ.   

Tôi luôn cảm thấy nghèn nghẹn trong cổ họng khi ai đó buông lời nhận xét rằng vì bản năng sống cô độc, một mình nên mèo là loài “không tình cảm”, loài “máu lạnh”, vân vân và vân vân. Nhưng mà nhé, tôi lại cho rằng chính cách sống độc lập đã dạy chúng tôi tôn trọng sự riêng tư của nhau. Thằng mèo mướp bạn tôi- cái thằng bụng thì to phình sang hai bên nhưng mặt thì dài ngoẵng- đang ở với một gia đình bốn người, họ thuê trọ cách nhà tôi mấy dãy. Một hôm, tôi và nó gặp nhau trên mái nhà, nó kể với tôi là một bận nó đang nằm tròn, dùng hai bàn tay ôm trọn khuôn mặt ngủ dưới gầm giường, lim dim mơ về một trận rượt đuổi chuột, thì một tiếng động mạnh khiến nó tỉnh giấc. Nó thấy một bà béo trong trang phục đỏ rực vừa tóp tép nhai kẹo cao su, vừa nhấc từng chiếc giát giường lên. Rồi bà ta đặt đủ thứ hỗn tạp khác xuống, nào hộp gỗ, nào que sắt, nào thùng giấy các kiểu. Hoá ra đó là bà cho gia đình chủ nó thuê nhà. Cho thuê rồi nhưng bà ta vẫn ngang nhiên sử dụng nhà không xin phép. Nó không hiểu sao có những người lại thiếu tôn trọng sự riêng tư của người khác đến vậy.

Tôi cũng lắc đầu ngán ngầm kể với nó chuyện mấy đứa bạn của hai cô chủ nhà tôi suốt ngày bị hỏi những câu như “khi nào thì cưới”, ” khi nào đẻ con”, “lương tháng bao nhiêu” và hàng ngàn câu hỏi riêng tư khác. Tôi không hiểu sao, họ cứ hỏi mà chẳng màng cảm xúc của người được hỏi như thế. Loài mèo chúng tôi yêu sự riêng tư đến mức sẽ không đổi nó lấy bất cứ thứ tài sản nào khác. Tôi thích thằng mướp, nhưng tôi và nó có giới hạn nhất định: đây là lãnh thổ của tôi, kia là của nó. Chúng tôi tôn trọng nhau về điều đó.

Phải nói tôi và thằng mướp khá thân nhau. Dù người ta suốt ngày phân biệt tôi là mèo Tây, còn nó là mèo Ta, giữa chúng tôi chưa bao giờ có khoảng cách ấy. Tôi thấy rất lạ, loài người cứ thích phân biệt Tây -Ta rồi đem ra so sánh. Trong thế giới của mèo, tôi thấy thằng nào cũng như thằng nào: dù nó được con người gọi là mèo Turkish Angora, mèo Anh lông ngắn, mèo Nga, mèo Ba Tư, mèo Ta, vân vân và vân vân. Chỉ có con người mới phân biệt nhau qua nguồn gốc, giống nòi thôi. Mà buồn cười lắm nhé, có người còn ác ý nói rằng chị tôi mang tôi sang Mỹ vì tôi là mèo Tây, chứ nếu tôi là một thằng mèo ta, thì chị cũng chẳng đem tôi theo làm gì. Tôi buồn lắm, lẽ nào chị yêu tôi chỉ vì tôi là mèo Tây? Thế là tôi quyết định meow meow meow hỏi chị tôi cho ra nhẽ. Chị chẳng hiểu ý tôi, cứ thấy tôi nói chuyện là lại đi lấy thức ăn cho tôi. Nhưng tôi hiểu rồi: chị cho tôi ăn vì chị yêu tôi, chắc chắn chị sẽ mang tôi đi dù tôi là ai.

Mà thế đâu đã hết, loài mèo chúng tôi còn hay bị so sánh với loài chó nữa chứ. Họ cứ tranh cãi mãi tháng này qua tháng khác, năm nay qua năm khác mà không ngã ngũ. Người này thì nói “nuôi mèo làm gì, mèo có biết trông nhà đâu”. Người kia lại chen vào “nuôi chó mệt lắm, chó có độc lập như mèo đâu”. Bạn thấy có hài không? Tôi thì cho rằng đây là một sự so sánh vô cùng phi lý, vì họ đã không để ý rằng: loài mèo chúng tôi là sinh vật sống đơn độc nên không thể có những hành vi, và tính cách như bọn chó- lũ sinh vật sống bầy đàn được. Dù sao tôi rất ghét bị so sánh với chó, tôi là tôi và chỉ muốn loài người công nhận tôi như bản thân tôi vốn có mà thôi. Tôi nghĩ nếu con người bớt so sánh, và tôn trọng tính độc nhất của từng cá thể hơn, thì xin chúc mừng- các bạn gần thông minh bằng loài mèo chúng tôi rồi đó!

Tôi không thích chó mà trên chuyến bay sang Mỹ, lồng của tôi được đặt cạnh lồng của một con chó màu vàng rất to. Tôi chỉ chia tay nó khi đến sân bay Los Angles. May quá, từ Los Angles đến Arizona, tôi không phải ngồi trong khoang hành lý nữa, mà được ngồi cùng chị tôi.

DSC02115

Để vào phòng chờ chuyến bay đến Arizona, chị tôi phải bế tôi trên tay để đi qua cửa an ninh. Ôi, con người đúng là mờ mắt vì sắc đẹp. Khi tôi vừa được đưa ra khỏi lồng, bốn phía xung quanh đã râm ran những lời khen ngợi: ôi sao mà có em mèo xinh thế, mèo mắt hai màu đẹp quá, đáng yêu quá. Tính tôi vốn dũng mãnh, chẳng e ngại điều gì bao giờ, nhưng những hình ảnh đập vào mắt tôi lúc ấy khiến tôi sợ quá mà bám chắt lấy chị tôi như một cái đinh bị gắn chặt vào tường: toàn người to, béo, lại còn đủ màu da, màu tóc nữa chứ- tôi chưa từng gặp những hình dáng này ở Việt Nam bao giờ- đang chăm chú nhìn về phía tôi. Chưa trấn an được nỗi sợ thì một người đàn ông yêu cầu chị tôi xoay một vòng để hắn kiểm tra, rồi hắn lấy cái chất gì đó bôi vào tay chị tôi để chắc chắn chúng tôi không đem theo bom. Tôi thật không hiểu nổi, tôi xinh đẹp thế này mà họ vẫn nghĩ tôi đem theo bom trong người sao. Tức giận là vậy nhưng tôi lại khá có cảm tình với hắn bởi hắn có khuôn mặt khá gần với mặt mèo: đầy lông lá và râu ria.

Và bây giờ, tôi đang đánh một giấc ngon lành trong một căn hộ nhỏ ở Arizona. Đôi lúc trong giấc mơ, tôi vẫn nhớ về mẹ và những lời dặn dò của mẹ. Chắc hồi ấy, mẹ chẳng bao giờ tưởng tượng được có ngày tôi lại xa bà đến thế, cả nửa vòng trái đất. Ôi, giá mà tôi biết mẹ tôi ở đâu, tôi sẽ nói cho mẹ biết rằng tôi đang có cuộc sống rất hạnh phúc với chị tôi ở xứ sở xương rồng này. ♥♥♥♥

IMG_3430

Cảm ơn các bạn đã đọc đến những dòng cuối cùng của chuyện! Bạn nghĩ gì về chú mèo  sau khi đọc chuyện này?

Thanh Mai

 

6 thoughts on “Đầu tuần nghe Bẹp kể chuyện

      1. Mình nuôi con mèo sinh năm 2008 đến nay chưa tắm lần nào cả 🙂 Nó cũng chẳng hôi 🙂 Mấy đứa con mình đòi tắm nó, mình không cho, dù là tắm nước ấm. Ngó bộ nó cũng không thích nước lắm.

  1. “Bát sứ” tức là bát làm bằng chất liệu sứ chứ ko phải bát xứ nhé bạn Mai!

Leave a Reply