Những câu chuyện tháng 5: Chevening, Sinh nhật, Bạn đồng hành và Nước Mỹ

IMG_3072.JPG

(Nguồn ảnh: Picturecafe)

Sáng nay, khi đang dọn dẹp nhà cửa, tôi bỗng phát hiện ra một đống sổ sách cũ ở ngăn tủ nhỏ dưới bàn làm việc. Thì ra là mấy cuốn nhật ký tôi viết ngày nào- những cuốn sổ đượm màu thời gian, lưu giữ bao kỷ niệm mà tôi dường như đã quên. Thiết kế của những cuốn sổ cũ nhất- tôi viết cách đây 10-15 năm có lẽ đã hoàn toàn lỗi thời, và lớp học sinh bây giờ thậm chí còn không biết đến hình dạng và sự tồn tại của chúng. Tôi mân mê nâng niu từng cuốn sổ trong tay. Khoá của chúng đã rỉ hết rồi, lỗ khoá đã bị trát một lớp bụi không thể đóng được nữa. Tôi nhẹ nhàng lật dở từng cuốn sổ và phải khéo léo lắm mới không làm từng trang sổ rơi tung toé ra sàn nhà. Mùi giấy cũ, những vết mực loang bất giác khiến tôi sợ hãi: Thời gian trôi qua nhanh vậy sao? Tôi quên bẵng đi việc dọn dẹp, và chúi mũi vào đọc các cuốn nhật ký của mình như thể đang đọc một cuốn tiểu thuyết trinh thám gay cấn không sao dừng lại được. Thật lạ, trong các trang nhật ký của tôi, tháng 5 bao giờ cũng đầy những biến động- cả buồn lẫn vui, có phải vì đó là tháng sinh nhật nên tôi viết về chúng tỉ mỉ, cẩn thận hơn chăng? Có lúc tôi bật cười trước những suy nghĩ của tôi ngày xưa và phải thốt lên “Chuyện này mà cũng làm mình vui/buồn đến thế ư? “Tiểu thuyết” nhật ký của tôi kết thúc vào năm 2009.

Và từ đó trở đi, tôi không còn giữ thói quen viết lách gì nữa. Tuy thế,các tháng 5 của tôi về sau vẫn luôn đặc biệt và đáng nhớ. Hôm nay nhân dịp sinh nhật, tôi sẽ viết tri ân những tháng 5 đã trở thành dấu ấn trong cuộc sống của tôi, mà chưa được tôi lưu lại trên giấy!

Tháng 5/2013. Tôi đến với Chevening.

Hôm ấy là một ngày đầu tháng 5, tôi đang họp thì nhận được một cuộc điện thoại từ ĐSQ Anh. Tôi run run cầm điện thoại ra ngoài nghe máy. Từ đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trầm, nhẹ nhàng, có accent Anh đặc sệt. Giọng nói ấy bình thản thì thầm vào ống nghe “Sau khi xem xét hồ sơ và sau buổi phỏng vấn, chúng tôi quyết định chọn em để trao học bổng Chevening”. Tim tôi như ngừng đập, và sau đó tôi mải miết với những suy nghĩ của chính mình “Vậy là tôi đã làm được”, “vậy là tôi sắp được đến châu Âu, được sống ở nước Anh thật ư?” Và tôi chợt nghe thấy giọng hát của nam ca sỹ người Na Uy Alexander Rybak trong bài hát Europe’s skies vang lên bên tai mình như thể anh đang trìu mến hát riêng cho tôi nghe vậy:

Now I’m home, but I cannot stay
I dream of you every day
Got to know every inch of you
Will you make my dream come true?

There’s no place like home they say
You’re my home, so hear me pray.

I don’t know you, but I need more time
Promise me you’ll be mine
Birds are flying over Europe skies,
Tell me please why can’t I?

Bài hát ấy cứ mãi vang lên bên tai tôi, mà khiến tôi quên mất rằng đầu dây bên kia vẫn chưa ngừng nói. Ông nói về quy trình, về việc văn phòng bên London sẽ liên hệ, về buổi reception hay gì gì đó. Nhưng tôi không còn nghe thấy gì nữa. Tôi nhớ là khi ông nói xong tôi hỏi một câu hết sức…ngớ ngẩn “Có thật là em được chọn không?”.

Có thể nhiều người sẽ nghĩ rằng tại sao tôi lại vui mừng đến thế, đấy cũng chỉ là một suất học bổng thôi mà. Bản thân tôi không bao giờ nghĩ học bổng là một cái đích đến, và tôi càng không cho rằng đó là một thành công hay thành tựu gì cao siêu. Chevening đối với tôi chỉ là một tấm vé đưa tôi lên một con tàu chuẩn bị lao mình vào một cuộc hành trình đầy khó khăn phía trước. Và tôi đã chờ đợi để được tự tay mua vé bước lên con tàu ấy từ lâu rồi. Từ bé tôi đã khao khát được đi lại, học tập và khám phá những vùng đất mới hoặc được sống ở một quốc gia khác một thời gian. Chả hiểu sao tôi rất thích cảm giác được là một phần giữa đám đông xa lạ ở một đất nước xa lạ. Tôi có thể nhỏ bé, có thể khác biệt nhưng cảm giác cô đơn không chạm được đến tôi, có lẽ tôi còn mải mê khám phá và quan sát đám đông ấy. Vì thế sau này ở Anh, tôi chưa bao giờ cảm thấy cô đơn. Tôi có nhớ nhà nhớ gia đình, nhớ những hương sắc, mùi vị của Việt Nam, nhưng không hề cảm thấy bản thân như một chú cá vốn đã quen sống ở một cái ao nhỏ nay bỗng dạt đến một con sông lớn.

Đã có lúc khi còn là sinh viên hoặc khi mới ra trường, tôi muốn đi học bằng mọi giá, thậm chí nghĩ đến cả việc vay tiền ngân hàng để đi (may mà chưa ngông cuồng đến mức ấy hehe). Nhưng có 1 sự kiện xảy ra khiến tôi biết học cách đợi chờ và kiên nhẫn. Đó là một ngày tháng 5 tôi vừa ra trường (lại là một ngày tháng 5 :D), tôi lóc cóc đến Hội đồng Anh để hỏi về học bổng Chevening (lúc ấy vẫn do hội đồng Anh quản lý). Tôi được nối máy cho một chị phụ trách và chị hỏi tôi rất nhiều thứ, sau đó chị nói với tôi rằng tôi cần chờ thêm 2 năm nữa để lấy thêm kinh nghiệm, để biết thật sự mình yêu thích gì và muốn gì. Hồi ấy tôi “rất ghét” một trong những tiêu chuẩn của học bổng là phải có 2 năm kinh nghiệm trở lên. Sau này, tôi mới nhận thấy đây là một yêu cầu hoàn toàn hợp lý và không có gì “quá quắt” cả.

Tháng 5/2014. Sinh nhật đầu tiên ở nước ngoài.

26/5/2014 là sinh nhật đầu tiên của tôi ở nước ngoài và vì thế tôi muốn làm một điều gì thật đáng nhớ. Kỳ lạ thay, trong khoá tôi có 3 bạn nữa cũng có cùng ngày sinh nhật với tôi. Chúng tôi thường hay đùa nhau “bọn sinh tháng 5 dặt là một lũ hâm, dạt hết về IDS (nơi tôi theo học), thích nói chuyện đói nghèo, chính trị mà không biết gì về thời trang”. Haha. Tôi và một thằng bạn người Nhật mà trước đó tôi có dịp làm cùng trong một bài thuyết trình nhóm, quyết định tổ chức sinh nhật chung. Brighton vào tháng 5, tháng chớm hè đẹp và đáng yêu vô cùng! Vừa tạm chia tay với mấy tháng lạnh, Brighton tháng 5 khoác lên mình một chiếc váy hoa đầy màu sắc, hoa thuỷ tiên vàng, hoa hồng đỏ, và vô vàn các loại hoa dại nhỏ bé khác khiêm tốn nằm sát dưới mặt đất mà đôi khi phải để tâm lắm bạn mới thực sự biết hình dáng của chúng. Mặt trời còn ưu ái cho Brighton tháng 5 những tia nắng ấm áp, vui đùa từ sáng sớm đến tận 9-10 giờ tối. Những tia nắng này mời gọi người dân từ khắp các nơi ở nước Anh đến du lịch, tắm biển và nghỉ ngơi. Và như thể nắng Brighton còn làm cho các quan bar, quán pub hấp dẫn hơn, “chất” hơn hay sao ấy mà quán nào quán nấy đều chật kín chỗ. Đôi khi “thần mưa” cũng giận hờn vì bị lãng quên không được làm việc nhiều như những tháng mùa đông (đặc trưng của nước Anh), nên cũng đỏng đảnh thả một vài cơn mưa giữa lúc trời đang nắng. Tôi đặc biệt thích mưa Brighton mùa hè, mưa không lớn quá và thường ngắn, và đặc biệt mưa làm gợi lên mùi của đất, của lá cây vốn cảm thấy nóng nực khi không quen tắm nắng lâu đến thế. Trong thời tiết ưu ái như thế, còn gì tuyệt hơn là tổ chức một bữa tiệc BBQ ở bãi biển. Chúng tôi háo hức chuẩn bị cho bữa tiệc BBQ, tôi lên danh sách mời bạn bè, tôi lên kế hoạch mua đồ ăn. Một thằng bạn người Ý còn gợi ý tôi mang loa đến nữa, để nghe nhạc thay vì nghe lũ hải âu léo nhéo tán tỉnh nhau và dày mặt xin đồ ăn của con người bên bãi biển. Tuy nhiên chúng tôi cũng không quên rằng thần mưa có thể giận hờn bất cứ lúc nào nên chuẩn bị cả phương án B nữa. Mấy ngày trước sinh nhật, ngày nào tôi cũng theo dõi dự báo thời tiết, tôi chỉ mong trời đừng có mưa hôm ấy, và dù dự báo có cho rằng trời mưa, tôi cũng mong sao mưa sẽ ghé đâu đó và đến muộn hơn một chút. Sáng sinh nhật. TRỜI MƯA. Thậm chí là mưa to. Chúng tôi quyết định theo phương án B. Ăn uống ở một nhà hàng Trung Quốc. Tôi cảm thấy tiếc nuối đôi chút vì không thể tổ chức BBQ, nhưng đây vẫn là sinh nhật rất đáng nhớ đối với tôi.

IMG_0284

IMG_0110

image

Tháng 5/2016- Bạn đồng hành và tôi.

Visa du lịch Mỹ của tôi có hiệu lực trong vòng một năm từ 26/5 năm ngoái. Có thể nào ĐSQ muốn chúc mừng sinh nhật tôi bằng cách cho phép tôi vào nước Mỹ đúng ngày này không? Hai tháng sau đó tôi xách vali sang Mỹ du lịch 2 tuần. Nhờ những câu chuyện và trải nghiệm của em gái tôi- người có hơn hai tháng ở Mỹ, tôi có ít nhiều cảm tình với đất nước này thậm chí trước khi đặt chân sang đó. Và quả thật cảnh đẹp nước Mỹ, và những trải nghiệm cá nhân của tôi tại đây không làm tôi thất vọng.

Một phần làm nên những trải nghiệm đáng nhớ của tôi ở Mỹ là anh bạn đồng hành của tôi. Tôi hay thường gọi anh là my driver- lái xe của tôi!!! Tôi và anh tình cờ quen biết nhau khoảng 6-7 tháng trước chuyến đi của tôi. Mặc dù chúng tôi nói chuyện với nhau hàng ngày ngay cả khi anh ở Mỹ, câu chuyện của chúng tôi thật khó mà được coi là lãng mạn. Lần đầu tiên nói chuyện, tôi hỏi anh vì sao nhiều người thích Trump thế, và tôi hi vọng ông ta không làm tổng thống (lúc này Trump mới chỉ đang tranh cử thôi). Anh nhã nhặn trả lời tôi, nhưng về sau anh bảo rất ấn tượng vì ngay lần đầu nói chuyện mà tôi đã thích nói chuyện chính trị (hình như người Mỹ tránh nói về chủ đề này trong buổi gặp đầu tiên để không gây căng thẳng nếu chẳng may quan điểm chính trị có khác nhau)!!!!!. Rồi dần dà ngày nào chúng tôi cũng nói chuyện. Lúc anh lái xe đi làm. Buổi tối trước khi tôi đi ngủ. Cuối tuần. Ngày lễ. Chủ đề từ cứng ngoắc như vậy đến “nhẹ nhàng’ hơn một chút như…”nói xấu” người Đức, rồi đến chuyện công việc, gia đình, bạn bè và tình yêu. Tiện thể tôi muốn đến các trường tìm hiểu chương trình PHD nên sang thăm anh luôn.

Tôi đến sân bay Minneapolis tầm 8 giờ tối, một ngày tháng 7 năm ngoái. Anh đợi tôi ở khu lấy hành lý với một bông hồng trên tay. Tôi quá mệt phần vì vừa phải bay hơn một ngày, phần vì tôi hoàn toàn mất khái niệm về thời gian, tôi cứ nhận lấy hoa, chui vào xe ngủ mà quên nói lời cảm ơn. Đường từ sân bay đến nhà anh mất khoảng 4 giờ lái xe. Hôm ấy chúng tôi đi xuyên qua một cơn bão. Ngồi trong xe, tôi chỉ thấy mưa trắng cả một khoảng trời, mưa nặng hạt rơi lộp bộp trên nóc xe như thể có gã khổng lồ nào đứng từ trên cao ném cả xô đá xuống để trêu ngươi chúng tôi. Nhiều xe không thể tiếp tục lái, dạt vào bên lề, bật đèn cảnh báo cho người đi sau như những ngọn hải đăng ngoài biển khơi. Anh chẳng ngại gì, vẫn cố lết con xe đi với tốc độ của một con bọ hung băng qua một mỏm đất lầy lội. Tôi cảm thấy thật sự sợ. Anh thậm chí còn làm cho nỗi sợ của tôi phình to hơn khi nói rằng khả năng sẽ có vòi rồng và nếu như vậy chúng tôi phải tạt vào đâu đó!! Sau này khi tôi chia sẻ nỗi sợ của mình, anh bật cười khoái trá và không hiểu sao tôi lại sợ đến thế vì anh đã đi như vậy nhiều lần rồi và không có gì nguy hiểm cả. Chắc tôi không thể hiểu vì sao anh có thể lái xe như vậy dưới trời bão to vậy mà không sợ hãi, giống như anh không thể hiểu được vì sao người Việt Nam có thể ăn được nhiều bánh chưng như vậy mà vẫn khen ngon. Tất cả là do thói quen thôi phải không?

Sau khi tôi đã quen với thời gian ở Mỹ, chúng tôi cùng chuẩn bị cho chuyến road trip đến Yeallow Stone. Và chuyến đi thực sự làm cho những câu chuyện giữa tôi và anh bớt “cứng nhắc” hơn rất nhiều. Đôi khi Trump, bọn khủng bố và những tay súng điên rồ vẫn là chủ để len lói vào câu chuyện, nhưng chúng tôi cùng đã chia sẻ nhiều hơn về tình yêu, tình bạn, gia đình. :D. Tuy nhiên, mặc dù chia sẻ rất nhiều thứ,chúng tôi không nói nhiều về cảm xúc riêng tư dành cho đối phương. Có lúc tôi nghĩ “chả biết tay này có cảm tình gì với mình không, mà chả thấy nói gì”. Đến một hôm, tôi thấy anh trầm tư hơn hẳn, và bỗng nhiên nói với tôi “Anh cảm thấy…”. Tôi đợi mãi không hiểu anh muốn nói gì, nên nghĩ anh có chuyện gì không vui. “Anh cảm thấy…yêu em”. Lời anh nói đến khi tôi hoàn toàn không mong đợi, nên tôi cũng đáp lại bằng một câu hỏi rất bất ngờ khác “Vì sao anh yêu em”. “Vì em là người rất tốt, em thích hỏi “Tại sao” và vì em muốn học PhD, và…” Haha. Tôi không nghĩ một ai đó sẽ quý mến tôi vì tôi thích học PhD. Tôi cười ngoác cả miệng. Chắc thấy ngại nên anh vội vàng thanh minh là “..”. Sau này anh mới kể cho tôi là việc tôi không nói lời cảm ơn hôm nhận hoa ở sân bay khiến anh suy nghĩ rất nhiều, anh sợ là tôi không thích anh như anh nghĩ. Tôi không nghĩ một sự bất cẩn như vậy lại có hậu quả …lớn thế!!!

Thôi thì cảm ơn PhD!!!

IMG_1937

IMG_1971

IMG_1913

Tháng 5/2017. Sắp lên đường.

Mấy ngày nay, việc đầu tiên tôi làm khi thức dậy mỗi sáng là quàng tay vớ Ipad và check email. Tôi đang chờ trường gửi I-20 form để nộp Visa đi học ở Mỹ. Mấy sáng rồi tôi thất thểu đi làm với sự thất vọng trong lòng, và bắt đầu không ưa sự chậm trễ trong các hoạt động hành chính của trường. May quá, sáng nay trường đã gửi cho tôi trước khi sự khó chịu của tôi nhích thêm một mức nữa. Vậy là bây giờ tôi có thể bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi được rồi!!! Hành trình của tôi với nước Mỹ bắt đầu, và biết đâu sẽ có nhiều điều thú vị để tôi lại có thể chia sẻ tháng 5 năm sau.

 

Leave a Reply