Vì công việc bận rộn quá, nên mấy tuần gần đây tôi không cập nhật bài mới trên blog. Chỉ còn khoảng một tháng nữa là tôi kết thúc kỳ học mùa thu của năm thứ ba tiến sỹ. Trong một tháng tới, tôi phải viết bốn bài nghiên cứu cuối kỳ, chấm bài cho sinh viên, và hoàn thành một số đầu việc quan trọng cho mấy dự án độc lập. Đầu tháng một, tôi sẽ phải tham gia kỳ thi ‘vượt rào’ (comprehensive exams), nên kỳ này tôi vừa học lại phải vừa dành thời gian để ôn thi.
Mấy hôm nay, tôi hay nghĩ về lòng biết ơn, sự may mắn và những lựa chọn trong cuộc sống. Hôm trước, vợ chồng bác ruột của bạn đồng hành đến thăm Arizona và ở nhờ nhà chúng tôi. Hai bác đến đúng hôm tôi có lớp học buổi tối, nên hai bác và bạn đồng hành đi ăn tối trước và mua đồ mang về nhà cho tôi. Thấy tôi vai vác một chiếc balo to, hai tay thì khệ nệ hai cuốn sách và một đống tài liệu, bác gái mới trêu: “Nhìn cô gái nhỏ bé thế kia, mà phải mang vác nhiều đồ quá”. Còn bác trai nói: “Công việc vất vả thế, có bao giờ cháu thấy hối tiếc vì đã chọn con đường này không?”. Tôi chỉ cười và trêu rằng, tôi mang nhiều tài liệu về nhà nhưng có khi cả hai ngày cuối tuần chẳng động đến cuốn sách nào đâu.
Tôi nói dối đấy! Sự thực, bắt đầu từ kỳ này, cuối tuần nào tôi cũng làm việc từ sáng sớm đến tầm 3-4 giờ chiều. Làm việc quần quật cả tuần nhưng lúc nào cũng cảm thấy không hết việc. Dần dần, tôi chấp nhận một thực tế rằng, là một nghiên cứu sinh, dù có làm việc 24 giờ một ngày đi nữa, tôi cũng không bao giờ cảm thấy mình đã hoàn thành hết công việc cần làm. Suy nghĩ ấy khiến tôi bớt cảm thấy “tội lỗi” khi tách mình khỏi công việc. Tôi đã thôi cảm thấy dằn vặt khi dành một buổi tối xem một bộ phim trên Amazon Prime, khi đọc một cuốn tiểu thuyết chẳng liên quan gì đến chủ đề nghiên cứu tôi quan tâm, khi cùng bạn đồng hành đi dạo bộ quanh con sông (cạn nước) gần nhà, hay khi dành một chiều chủ nhật chơi và chải lông với chú mèo Bẹp ngoài vườn.
Bận rộn là thế nhưng tôi cảm thấy thực sự may mắn, và biết ơn cuộc sống này.
Tôi cảm thấy may mắn vì đang được theo đuổi công việc mình yêu thích. Làm nghiên cứu nghĩa là tôi đang theo đuổi một công việc đầy tính sáng tạo. Tôi được trả tiền (dù không nhiều hehe) để được suy nghĩ về những thứ tôi quan tâm. Mấy ai có được “đặc quyền” ngồi một mình, với tiếng nhạc nền nhẹ nhàng du dương, và suy nghĩ về lý do vì sao con người ngoài kia, xã hội ngoài kia lại vận hành, và ‘cư xử’ như vậy. Có mấy công việc cho ta cơ hội được thẩn thơ suy ngẫm về thế giới quan của người khác từ những trang sách, bài báo thú vị. Có mấy công việc cho ta cơ hội ngày ngày kiếm tìm ý tưởng mới, rồi tự do xây dựng cách lập luận và giải thích cho riêng mình. Lại nữa, mỗi lần đọc được một cuốn sách hay, một cách lập luận sâu sắc thú vị, cảm giác hân hoan và hạnh phúc cứ quấn lấy tôi chẳng chịu rời. Có thể tôi lạc quan quá, nhưng tôi thấy thật sự may mắn vì được làm nghiên cứu!
Có người hỏi, vì sao đi học PhD lại thấy vui và hạnh phúc thế được? Có lẽ, vì công việc khiến tôi cảm thấy cuộc sống của mình thật sự ý nghĩa. Ngày xưa, hồi còn ở Việt Nam, tôi luôn cảm thấy cuộc sống thiếu gia vị: chẳng có gì vui, chẳng có gì buồn, công việc quanh đi quẩn lại không có gì thú vị. Bây giờ, sáng nào tôi cũng mong chờ đến văn phòng để được viết, đọc và suy nghĩ về những thứ tôi yêu thích và quan tâm. Lại chẳng có sếp nào ‘ra lệnh’ cho tôi phải làm cái này cái kia (vì quả thực tôi là đứa mà càng dùng ‘lệnh’ để bắt tôi làm gì, tôi lại càng thích phản kháng!) Tôi cảm thấy thực sự trân trọng sự tự do, và cơ hội sáng tạo mà cuộc sống mới đem lại!
Tôi cảm thấy vô cùng may mắn vì có sự hỗ trợ lớn lao từ bạn đồng hành. Bạn đồng hành không theo con đường nghiên cứu sinh như tôi, nhưng rất hiểu và thông cảm cho sự bận rộn của tôi. Bạn đồng hành không ngại “chơi” một mình với chú mèo Bẹp khi tôi phải viết bài, đọc bài cả sáng thứ bảy. Bạn không ngại nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa khi tôi ngập đầu ngập cổ trong bài vở ( đến mức không có cả 5 phút để quét qua cái nhà). Mỗi lúc tôi cảm thấy hoài nghi bản thân và tương lai, bạn đồng hành lại động viên tôi: “Never sell yourself short! You are very capable!” Mỗi khi tôi đạt được một thành tích nào đó, dù bé nhỏ đến đâu, bạn cũng nói: “I am proud of you”.
Và chỉ vậy thôi, tôi thực sự cảm thấy biết ơn và trân trọng những gì đang có!
Chúc bạn một thứ hai thật nhiều niềm vui
Trương Thanh Mai
Cám ơn bạn đã chia sẻ.