Năm 2021 là một năm thật đặc biệt đối với tôi. Chưa có năm nào trong cuộc đời, tôi lại trải qua nhiều cung bậc cảm xúc trái ngược đến vậy. Rất nhiều niềm vui, nhưng cũng đầy những giây phút sợ hãi.
Hôm nay, dù đang bận rộn với công việc nghiên cứu và chăm con, nhưng tôi vẫn muốn dành chút thời gian ghi lại những bài học quý giá tôi học được suốt năm 2021.
Bài học về sự sống
Ngày 25/9/2021 có lẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Con gái tôi ra đời sau khi ở trong bụng mẹ được 39 tuần 2 ngày. Gia đình hai bên nội ngoại đều háo hức mong chờ ngày Emily ra đời. Ngày 24/9 tôi vào viện để chuẩn bị sinh Emily. Mẹ tôi ở Việt Nam đứng ngồi không yên, cả ngày gọi điện nhắn tin cho tôi hoặc chồng tôi để cập nhật tình hình. Em gái tôi ở Canada cũng sốt ruột lắm, liên tục liên lạc với chồng tôi để hỏi xem Emily sắp ra đời chưa. Mẹ chồng tôi ở Minnesota thì vội vã bay xuống Arizona mong được gặp cháu khi cháu vừa chào đời.
Ngày 25/9 cũng là ngày lần đầu tiên trong đời tôi gần như đối mặt với cái chết. Sau khi sinh Emily tôi được đưa về phòng dành cho mẹ và bé (tôi sinh mổ). Dù vết mổ còn đau, nhưng tôi vẫn cố gắng cho em bé ti vì bác sỹ bảo những giọt sữa non đầu tiên rất tốt cho em bé. Đang cho Emily ăn thì tôi thấy trong người rất khác. Tôi nói với chồng và vội vàng ấn nút gọi y tá. Chưa đầy 30 giây sau thì đã thấy cô y tá có mặt trong phòng. Cô kiểm tra tôi và khuôn mặt bỗng biến sắc. Cô vội vã gọi các bác sỹ và chưa đầy một phút sau, vây quanh tôi toàn bác sỹ là bác sỹ. Họ vội vã siêu âm vết mổ của tôi nhưng không thấy vấn đề gì. Và họ bắt đầu lo lắng vì không biết vấn đề tôi đang gặp phải là vì lý do gì. Họ quyết định đưa tôi quay trở lại phòng mổ để kiểm tra. Tôi vẫn nhớ một bác sỹ đã nói, “cần phải có người ở cạnh bên cha của Emily để trấn an.”
Tôi bị gây mê nên sau khi vào phòng mổ thì không biết gì nữa. Chỉ biết khi tỉnh lại thì ai cũng nói tôi rất may mắn vì vẫn còn sống, tôi đã phải truyền 5 lít máu và rất nhiều plasma. Ngày hôm ấy, các bác sỹ đã phải mổ hai lần ở cùng một chỗ trên bụng tôi. Khi tôi tỉnh lại, cô y tá người đã chăm tôi khi vừa sinh Emily đã ôm tôi và nói, “Em đã rất may mắn khi vẫn còn sống đấy. Vấn đề em gặp phải rất nguy hiểm và hiếm gặp.”
Hai ngày đầu, cứ một tiếng lại có bác sỹ hoặc y tá vào kiểm tra tôi. May mắn thay, tôi hồi phục rất nhanh. Các bác sỹ cũng rất ấn tượng, họ nói, “May mà cô còn trẻ và sức khoẻ tốt nên mới nhanh hồi phục đến vậy.”
Kết thúc năm 2021, điều tôi biết ơn nhất là vẫn được sống để thấy con yêu lớn lên từng ngày. Được chứng kiến con cười nói ê a, mạnh khoẻ, học những kỹ năng mới hàng ngày, tôi thấy rất hạnh phúc và ấm lòng.
Tình cảm gia đình
Năm 2021 cũng dạy tôi rằng, tình cảm từ gia đình và người thân là điều quý giá nhất. Những ngày mới sinh Emily, ngoài những đau đớn từ vết mổ, tinh thần tôi cũng đi xuống rất nhiều. Ban đêm, tôi hay nằm mơ về cái chết.
Nhưng thật may mắn, tôi đã nhận được sự quan tâm và giúp đỡ rất lớn từ gia đình. Mẹ chồng tôi từng làm việc ở bệnh viện nên rất biết cách chăm sóc và động viên tôi vượt qua khủng hoảng tinh thần những ngày mới sinh con. Mỗi ngày thấy tôi khoẻ lên, da mặt hồng hào hơn, bà lại nói, “Con đang hồi phục rất tốt đấy. Mấy tuần nữa thôi, là con sẽ lại khoẻ mạnh như trước thôi!.”
Chồng tôi thì chăm con để tôi được nghỉ ngơi, dưỡng sức cho nhanh phục hồi. Em gái tôi thì làm visa khẩn cấp để sang thăm tôi sớm.
Bốn tuần sau khi sinh Emily, tôi được mời phỏng vấn cho vị trí giáo sư (assistant professor- bậc giáo sư đầu tiên trong hệ thống giáo sư ở các trường Đại học ở Mỹ) cho một trường Đại học mà tôi rất thích. Tôi đã khóc sau khi nhận được điện thoại mời phỏng vấn của trưởng khoa. Tôi bảo chồng, “Em sẽ không thể làm được (vừa phải trình bày bài nghiên cứu- job talk- và dạy thử- teaching demo). Em không đủ sức.” Chồng tôi đã động viên tôi, “Em có thể làm đươc. Chúng ta sẽ tìm ra cách.” Rất may là năm nay trường đó tổ chức tuyển dụng qua Zoom nên tôi không phải bay đến tận trường. Chồng tôi và em gái tôi giúp trông Pumpkin, nấu ăn, và dọn dẹp nhà cửa để tôi tập trung chuẩn bị bài job talk và dạy thử. Đã có lúc tôi nghĩ đến việc chia sẻ tình trạng sức khoẻ với trường đó, nhưng tôi lại lo họ sẽ nghi ngờ liệu tôi có hoàn thành luận án tiến sỹ được không (dù tôi biết với tính cách của tôi thì một khi đã quyết cái gì sẽ làm được). Cuối cùng tôi quyết định giữ kín việc mình vừa sinh con và những khó khăn về thể chất với trường đó.
Tôi rất thích trường Đại học này. Bài trình bày nghiên cứu và giảng thử diễn ra rất tốt. Ngày tôi phải trình bày bài nghiên cứu, chồng tôi lái xe đưa Emily đi dạo quanh thành phố hai tiếng. Anh lo tôi sẽ bị phân tán khi đang trình bày mà Emily tỉnh ngủ và khóc. Haha. Cuộc phỏng vấn với các giáo sư, dean và provost cũng rất ổn (11 cuộc phỏng vấn tất cả). Tôi đã kỳ vọng rất nhiều nhưng cuối cùng lại không được mời làm việc. Tôi đã khóc và buồn mất mấy hôm. Về sau giáo sư hướng dẫn tôi mới tìm hiểu được rằng, người họ chọn đã là assistant professor ở một trường khác được 2-3 năm rồi, và đang muốn chuyển trường. Tôi cũng biết thêm rằng, tôi là lựa chọn thứ 2 của họ, và nếu người kia từ chối lời mời làm việc thì sẽ đến lượt tôi.
10 tuần sau khi Pumpkin ra đời, tôi được mời phỏng vấn ở một trường Đại học Giáo dục khai phóng ở Maryland. Trường có tên là Mount St. Mary’s University. Trường muốn mời tôi đến tận trường phỏng vấn chứ không qua Zoom. May quá, lúc này tôi đã đi lại được bình thường, không còn đau đớn gì nữa nên có thể bay đến Maryland phỏng vấn. Ban đầu cả gia đình chúng tôi định đi cùng nhau, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định đi một mình. Bà nội và bố sẽ chăm Emily ở nhà khi tôi đi phỏng vấn (3 ngày tất cả). Một tuần trước khi đi, tôi hút sữa để trong tủ lạnh để khi tôi không ở nhà, Emily vẫn có sữa mẹ ăn.
Buổi phỏng vấn, bài trình bày nghiên cứu, và bài giảng thử ở trường Mount St. Mary’s diễn ra tốt đẹp. Vì phỏng vấn trực tiếp nên tôi phải chia sẻ với trưởng khoa rằng tôi đang có con nhỏ, đang cho con bú, và phải hút sữa thường xuyên. (Tôi đã từng bị tắc tia sữa, rất đau 😂). Trưởng khoa rất hiểu và đã cho tôi dùng văn phòng để hút sữa hai lần trong ngày phỏng vấn. Tôi vừa bay về Arizona thì tôi nhận được điện thoại mời làm việc của trưởng khoa. Sau khi nói chuyện với hội đồng luận văn, tôi quyết định chấp nhận lời mời làm việc của họ. Từ tháng 9 năm 2022, tôi sẽ gia nhập đội ngũ giáo sư ngành Political Science tại trường Đại học Mount St. Mary’s University. Mùa hè 2022, cả gia đình tôi và 2 chú mèo sẽ chuyển đến Maryland sống.
Trong mấy ngày tôi đi phỏng vấn, bà nội Pumpkin thường xuyên gửi ảnh và động viên tôi cố gắng phỏng vấn tốt, đừng lo lắng cho Pumpkin vì đã có bà và bố chăm sóc rồi 🙂
Thật sự, nếu không có sự ủng hộ, giúp đỡ của chồng, gia đình chồng, mẹ và em gái, tôi không thể nào có được những cuộc phỏng vấn thành công như thế!
Bài học về ước mơ
Có thể nói ước mơ trở thành giáo sư Đại học của tôi đã trở thành hiện thực năm 2021. Tôi thấy may mắn vì vẫn có cơ hội được ở lại thế giới học thuật. Đây mới chỉ là bước đi đầu tiên, tôi vấn còn rất nhiều ước mơ muốn thực hiện và nhiều ý tưởng nghiên cứu muốn theo đuổi. Năm 2021 dạy tôi rằng, để theo đuổi ước mơ cần rất nhiều nỗ lực, kỷ luật, và may mắn, bên cạnh năng lực của bản thân. Có một mong muốn sâu thẳm tôi vẫn mong chờ đến ngày đạt được. Hi vọng với sự nỗ lực và kỷ luật, tôi sẽ sớm đạt được điều đó!
Chúc bạn năm 2022 thật nhiều may mắn và hạnh phúc! Cảm ơn bạn đã ghé đọc!
Happy New Year!
Trương Thanh Mai
Một năm tuyệt vời và ý nghĩa. Chúc mừng chị đã hoàn thành những dự định của mình. Em rất mong chờ những chia sẻ tiếp theo của chị về công việc học thuật, kinh nghiệm vừa sinh con vừa hoàn thành chương trình tiến sĩ.
Cảm ơn em rất nhiều! Đây cũng là những chủ để chị muốn viết trong năm 2022. Chúc em năm mới thật nhiều may mắn và hạnh phúc 🙂
Chúc mừng bạn đã vượt qua những thử thách và hoàn thành ước mơ của mình. Vẫn luôn theo dõi những bài viết của bạn. Chúc bạn và gia đình một năm mới 2022 mạnh khỏe, hạnh phúc và thành công.
Cảm ơn bạn đã luôn ủng hộ blog! Chúc bạn năm mới thật hạnh phúc và thành công 🙂
Em thực sự khâm phục chị và tất cả những nỗ lực của chị. Năm mới em chúc chị và gia đình tất cả những điều tốt đẹp nhất ❤
Cảm ơn em đã ghé đọc! Chúc em năm mới thật nhiều may mắn, niềm vui, và hạnh phúc 🙂
Chúc mừng em- ngừoi có nghị lực phi thường và có một gia đình hạnh phúc!
Cảm ơn chị đã ghé đọc và để lại comment thật dễ thương 🙂
Em vẫn hay đợi bài viết mới của chị, thực sự cảm ơn chị đã chia sẻ cả quá trình vượt qua khó khăn như vậy. Em mừng vì chị đã sớm hồi phục. Chúc chị và gia đình năm mới sức khỏe và bình an ạ!❤🍀🍀🍀
Cảm ơn em nhiều vì luôn ủng hộ blog! Năm 2022, chị sẽ cố gắng quay lại viết lách. Chị chúc em và gia đình năm mới nhiều niềm vui và hạnh phúc nhé 🙂
Chúc mừng chị vì đã thực hiện được ước mơ sự nghiệp và có những trải nghiệm tuyệt vời của việc làm mẹ trong năm qua. Chúc chị và gia đình năm mới nhiều bình an và nhiều điều tốt đẹp ạ. 🙂
Cảm ơn em đã ghé đọc! Chúc em năm mới thật vui nhé 🙂
Em chúc mừng chị ạ ^^
Em cảm ơn chị với những chia sẻ ấm áp và đầy tình thương trong đó. Em thiệt sự cảm động và vui lây với những thành tựu chị đạt được trong năm 2021 cũng như những khó khăn chị đã trải qua chị à. Cảm ơn chị đã truyền thêm cho em động lực để tiếp tục theo đuổi ước mơ dù có gặp bất kỳ khó khăn nào. Em chúc chị và những người thương yêu của chị sẽ có một năm 2022 bình an và mạnh khỏe ạ 🙂
Em cảm ơn chị nhiều với những chia sẻ đầy tình thương và ấm áp. Em thiệt sự cảm động và vui lây khi nghe chị kể về những thử thách mà chị đã vượt qua trong năm 2021. Cảm ơn chị đã tiếp thêm niềm tin và động lực cho em để thực hiện ước mơ dù gặp phải khó khăn nào. Em chúc chị và những người thương yêu của chị một năm mới bình an và mạnh khỏe ạ 🙂
Em đọc mà mắt rưng rưng. Cảm ơn chị đã chia sẻ và cho em thêm cảm hứng theo đuổi con đường này. Chúc chị & gia đình nhiều sức khoẻ nha XX
Chúc mừng bạn! Mình ở Thái Nguyên và mình biết đến blog qua các bài viết của bạn trên báo Dân Trí. Mình thường theo dõi các bài viết của bạn vì giúp mình mở rộng tầm nhìn, hiểu biết về cuộc sống. Quan trọng nhất là học tập được tinh thần nghị lực của bạn vì mình nghe nói cuộc sống ở xứ sở xa xôi cũng như việc học rất thử thách
Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã luôn theo dõi blog của mình nhé!