Sắp làm mẹ, và những câu chuyện trong 5 tháng đầu mang thai

Khi viết những dòng này, tôi đang mang thai một bé gái (Pumpkin) được hơn 5 tháng. Có con, có lẽ, là quyết định lớn nhất, và là cột mốc quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Đã nhiều lần tôi muốn chia sẻ về Pumpkin trên blog, bởi đây là nơi tôi ghi lại những dấu ấn lớn trong hành trình của mình. Mọi cột mốc lớn kể từ khi tôi sang Mỹ sống, từ kết hôn, học tiến sỹ với các bước tiến lớn như trình bày bài nghiên cứu năm 2, thi vượt rào, bảo vệ đề tài luận văn đều được tôi ghi lại trên “ngôi nhà” này.

Bởi vậy, tôi luôn nghĩ sẽ có ngày tôi viết về Pumpkin trên blog, nhưng tôi cứ lần lữa mãi. Lý do là vì đây là lần đầu tiên mang thai, nên tôi còn thiếu kinh nghiệm và rất nhiều bỡ ngỡ. Vì thế, lúc nào tôi cũng thấy mình lo lắng, nhất là trong 3 tháng đầu. Google có lẽ đã trở thành người bạn tâm giao của tôi, suốt hơn 5 tháng qua. Mỗi khi băn khoăn không biết có nên ăn một món gì đó, đi đứng thế nào, làm việc ra sao, để không ảnh hưởng đến em bé, tôi lại tìm đến Google để hỏi (Haha!)

Ngoài ra, trong 3 tháng đầu, em bé mới chỉ dài có mấy cm, và có nhiều điều chưa chắc chắn, nên chúng tôi cũng không chia sẻ với bất cứ ai, ngoại trừ mẹ, em gái, và một người bạn rất thân ở chương trình PhD.

Tuần trước, tôi đã vượt qua mốc 20 tuần. Vì mọi kết quả siêu âm và xét nghiệm đều tốt nên tôi nghĩ, đã có thể chia sẻ hành trình mang thai của mình 5 tháng qua.

Chuyện nghén

Lần nào đi khám thai, ý tá và bác sỹ của tôi đều hỏi:

“Mấy tuần qua, cô có ăn được không? Có gì làm cô lo lắng, bất an không?”

Khi nghe tôi chia sẻ rằng, tôi vẫn ăn tốt lắm, dù hay có cảm giác nôn nao, nhưng tôi chưa thật sự….nôn lần nào, họ đều nói:

“Thế là cô may mắn đấy. Nếu vẫn thèm ăn là tốt rồi. Enjoy your pregnancy!”

Quả thật, tôi cũng thấy mình khá may mắn, đặc biệt là sau khi nghe câu chuyện về những phụ nữ mang thai khác mà y tá, bác sỹ, và người siêu âm kể cho tôi nghe. Cô siêu âm cho Pumpkin kể, cô bị nghén nặng, đến mức ăn gì cơ thể cũng không giữ được, đến hết tháng thứ 4. Một người phụ nữ khác thì luôn mệt mỏi đến tận tuần 18!

Dù tôi vẫn ăn tốt, nhưng tôi lại chỉ thèm đồ ăn Việt Nam. Mà không phải những món sơn hào hải vị gì đâu, tôi chỉ thèm mấy món …giản dị như canh rau mồng tơi, rau muống xào/luộc vắt chanh, đậu xào cà chua, đậu rán, đậu luộc, thịt luộc, thịt rang cháy cạnh, vân vân.

Nhắc đến thịt rang cháy cạnh, tôi bỗng nhớ đến một câu chuyện vui xảy ra cách đấy 2-3 tháng. Hôm ấy, chả hiểu sao, tự nhiên tôi rất thèm ăn thịt rang cháy cạnh. Cả ngày ngồi viết luận văn, đầu óc tôi cứ tưởng tượng đến bát thịt rang thơm phức, đến nỗi, tôi còn dành cả tiếng nghiên cứu cách nấu món này ngon đúng vị miền bắc. (Haha!)

5h chiều làm việc xong, tôi xuống bếp chuẩn bị gia vị cho bữa tối, còn chồng tôi đi siêu thị mua thịt ba chỉ. Tôi háo hức lắm, sắp được ăn đồ ăn ngon mà! Thế mà, sau 40 phút, chồng tôi đi chợ về, tay xách nách mang đủ mọi thứ, chỉ trừ…thịt ba chỉ. Tự nhiên, tôi thấy thất vọng tràn trề, có lẽ còn thất vọng hơn cả khi….bị thất tình, thi trượt, hay khi bài nghiên cứu bị từ chối (Haha!). Thế là tôi nói với bạn đồng hành:

“Cả ngày nay em đã nghĩ đến món ăn này, tối nay em chỉ muốn ăn món này thôi. Thế mà, anh lại không tìm được loại thịt đó.”

Tôi nói mà nước mắt gần rơi!! Chồng tôi thấy thế nên cố gắng tìm cho tôi. Anh gọi điện cho 4-5 siêu thị gần nhà để hỏi xem họ có thịt ba chỉ không, nhưng không nơi nào có! Tôi kiểu thất vọng quá, nên nói:

“Đất nước này sắp tan rã rồi, một thứ đơn giản như vậy mà cũng không có. Em quá thất vọng”.

Thật ra, tôi cũng biết là siêu thị ở đây thường không có thịt ba chỉ (chỉ có dưới dạng Bacon). Khoảng 30 phút sau tôi thấy mình giận vô lý nên mới làm lành. Chồng tôi tự nhiên nói một câu khiến cả hai không thể không cười phá lên:

“Đât nước này đúng là có thể…sắp tan rã, nhưng không phải vì lý do không có thịt ba chỉ!!!” (Haha)

Trong ba tháng đầu, chồng tôi phải theo khẩu vị ăn của tôi. Cả tháng có khi chỉ thịt luộc, đậu luộc, rau luộc, gà luộc chấm nước mắm. Có hôm chồng tôi bảo:

“Lúc em bảo luộc thịt, anh cứ nghĩ ăn làm sao được, chắc phải…khô lắm. Thế mà ăn với nước mắm vắt chanh ngon nhỉ! Nhiều món ăn Việt Nam đơn giản mà lại ngon.”

Dù tôi vẫn ăn tốt, nhưng trong ba tháng đầu, tôi mất ngủ nghiêm trọng. Gần như, đêm nào cũng chỉ ngủ được 3-4 tiếng, cứ đến 2-3 giờ sáng là tỉnh và, cứ như thế mở mắt đến sáng. Mà khi tôi mất ngủ, chỉ có hai chú mèo, Bẹp và Basil, là được hưởng lợi thôi. Nửa đêm, tôi hay xuống chơi với chúng, và chúng được đà lấn tới, đòi thêm ăn mấy bữa phụ nữa. Mà bạn biết đấy, một khi lũ mèo đã thỏ thẻ đòi ăn, gần như bạn không thể từ chối chúng!

Bẹp (chú mèo trắng) và Basil béo mũm sau khi được bà bầu cho ăn đêm!

Chuyện giới tính của em bé

Vợ chồng tôi biết Pumpkin là một bé gái từ tuần 12 rồi. Phòng khám nơi tôi đang sử dụng dịch vụ thai sản khuyến khích mỗi phụ nữ mang thai kết hợp siêu âm đo độ mờ da gáy và làm xét nghiệm máu để kiểm tra xem em bé có bệnh về nhiễm sắc thể không ở tuần 12. Đây hoàn toàn là lựa chọn của mỗi cặp vợ chồng. Vì tôi được trường mua cho bảo hiểm y tế rất rất tốt (bảo hiểm chi trả gần như toàn bộ chi phí xét nghiệm và siêu âm) nên chúng tôi đồng ý ngay.

Xét nghiệm máu đó có tên NIPT (Non-invasive Prenatal Testing). NIPT là xét nghiệm trước sinh không xâm lấn, xét nghiệm này sẽ phân tích các đoạn DNA nhỏ đang chuyển động (trôi nổi) trong máu của người mẹ. Xét nghiệm này sẽ tiết lộ giới tính của em bé, vì nó sẽ tìm kiếm nhiễm sắc thể X và nhiễm sắc thể Y của em bé trong máu của người mẹ.

Tôi làm xét nghiệm vào một sáng thứ 2, và bác sỹ của tôi bảo sẽ mất khoảng 7-10 ngày làm việc (bussiness days), họ sẽ gửi kết quả cho tôi. Thế mà thứ 6, họ đã gọi điện báo kết quả cho tôi rồi. Nhưng vì nghĩ chưa có kết quả ngay trong tuần ấy, nên hôm đó, tôi tắt chuông điện thoại để làm việc cho hiệu quả. Mãi đến 6h chiều, tôi kiểm tra điện thoại thì thấy có tin nhắn trong hộp thư thoại, “Đã có kết quả xét nghiệm, nhưng chúng tôi không gọi được cho bạn, hãy gọi lại cho chúng tôi theo số…..”.

Nhưng hôm đó là thứ 6, nghĩa là chúng tôi phải đợi đến thứ 2 mới có thể gọi lại, vì phòng khám không làm việc thứ 7 và chủ nhật.

Thứ 7 và chủ nhật tuần đấy trôi qua dài như cả thế kỷ vậy. Thời gian lê lết mãi mới đến được thứ hai!

Sáng thứ 2, tôi dạy rất sớm, và kiểm tra emai xem biết đâu họ gửi kết quả qua email. Và đúng thật, phòng thí nghiệm gửi cho tôi 2 file kết quả qua email. Một file có kết quả không kèm giới tính, và một file có kèm thông tin giới tính của em bé.

Ban đầu,chúng tôi xem file không có giới tính, và mọi kết quả đều rất tốt (nguy cơ rất thấp <1/10,000).

“Bây giờ, mình mở file có tiết lộ giới tính nhé! Em mở nhé?”, Tôi bảo.

“Hay đợi đến tối rồi xem. Tối này mình sẽ nấu món gì ngon, …ăn mặc đẹp một chút. Chứ giờ mặc bộ ngủ lại còn đầu bù tóc rối thể này” Chồng tôi hồi hộp bảo.

“Em không đợi được lâu thế đâu. Thôi em mở file luôn đây. Hồi hộp chết mất”.

Và Pumpkin là một bé gái! Chúng tôi cảm thấy thật sự xúc động. Vậy là chúng tôi sắp trở thành bố mẹ của một bé gái!

Đến khi siêu âm tuần 20, người ta cũng xác nhận rằng, Pumpkin là một bé gái. Tôi hỏi người siêu âm:

“Sao chị biết em bé là con gái?”.

“À, thì nhìn ở đây này”, người siêu âm vừa nói vừa chỉ cho tôi chỗ…cần nhìn.

“Nếu là con trai thì sẽ nhìn thấy gì nhỉ?”

“Nếu là con trai thì sẽ có thêm một thứ nữa ở đây này.” Haha. Khổ thân chị siêu âm, gặp phải bà mẹ suốt ngày hỏi!

Bó hoa đầu tiên nhân ngày của mẹ từ bạn đồng hành!

Chuyện thông báo cho gia đình và bạn bè

Tôi báo cho mẹ và em gái tôi ngay trong tuần đầu tiên biết mình mang thai.

Hôm đấy, tôi và em gái sắp xếp một cuộc gọi 3 người với mẹ tôi. Mẹ tôi thấy lạ lắm, vì gần như ngày nào tôi và em gái cũng gọi về nhà, nhưng bọn tôi gọi vào các giờ khác nhau.

Mẹ bảo, “Lạ nhỉ, hôm này còn bày đặt gọi cùng một lúc cơ à.”

Xong tôi nó, “Vì có tin vui mẹ ạ. Mẹ sắp có thêm cháu nè!” Mẹ tôi xúc động quá, phải mất một lúc mới hiểu tôi đang nói gì. (Haha!)

Sau này mẹ mới kể với tôi là, mẹ cũng mong tôi có em bé lắm, nhưng không hay hỏi vì biết công việc của tôi vất vả, và cũng biết, tôi luôn biết cách lên kế hoạch cho cuộc sống.

Em gái tôi thì đã gửi mấy cuốn sách, và đồ nghề “bỉm sữa” cho tôi, từ Canada sang Mỹ. (Có em gái nhiều kinh nghiệm tiện thế đấy!)

Chả mấy chốc mà Pumpkin sẽ gia nhập bọn với Xoài và Dừa- hai cháu gái sinh đôi của tôi.

Hai con gái sinh đôi của em gái tôi. Pumpkin sắp gia nhập “hội” này rồi!

Còn bố mẹ chồng thì mãi đến tuần 12 sau khi mọi kết quả siêu âm và xét nghiệm máu đều tốt, chúng tôi mới báo tin. (Ở Mỹ, mọi người có “truyền thống” chia sẻ tin về em bé sau 3 tháng đầu thai kỳ).

Bố mẹ chồng tôi vừa mua một ngôi nhà nhỏ ở Arizona, để nghỉ đông. Bố mẹ sống ở Minnesota, một trong những nơi lạnh nhất nước Mỹ, vì bây giờ đã nghỉ hưu, nên bố mẹ muốn sống ở AZ vào mùa đông. Ở Arizonna, mùa hè thì nóng, nhưng mùa đông thật sự hoàn hảo!

Ngay khi tôi bước sang tuần 12, thì bố mẹ chồng tôi đã tìm mua được một ngôi nhà như ý ở AZ. Khoảng mấy ngày trước khi bố mẹ lái xe về Minnesota, chúng tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ mừng nhà mới cho bố mẹ. (Lấy cớ thế thế thôi!). Tôi bảo, tôi sẽ nấu món phở gà, món mà bố mẹ thích nhất, và mang sang nhà bố mẹ.

Chúng tôi in ảnh siêu âm tuần 12 của Pumpkin và mua 2 cái cốc có ghi “Grandma”, “Grandpa”, gói vào một hộp quà làm quà “mừng nhà mới” cho bố mẹ.

Đến nơi, lúc tôi đang hâm nóng lại phở, thì bố mẹ mở quà “mừng nhà mới”. Bố mẹ chồng tôi hoàn toàn tin rằng, gói quà đó là để mừng nhà mới. (Haha)

Sau khi nhìn thấy bức ảnh siêu âm của Pumpkin trong hộp quà, mẹ mới hét lên:

“Con đang mang thai phải không?”

Thế rồi, mẹ chồng tôi cứ vừa khóc vừa nói, “You make me cry! You make me cry! You make me cry!”. Bố chồng tôi cũng nước mắt ngắn nước mắt dài vì xúc động.

Thấy bố mẹ khóc, tôi cũng tự nhiên rơi nước mắt.

Từ nhà mới của bố mẹ chồng về đến nhà tôi chỉ mất khoảng gần 2 tiếng lái xe. Về đến nhà, tôi bảo chồng tôi, gọi điện báo cho mấy người họ hàng thân thiết. Thế mà họ đều…biết hết rồi.
Hoá ra là mẹ chồng tôi đã gọi điện báo tin cho biết bao nhiêu người rồi. Chúng tôi phải hỏi mẹ, “Mẹ đã báo cho những ai rồi, cho con danh sách, để con gọi cho những người chưa biết”. (Haha!)

Khi bố mẹ đang trên đường về Minnesota, thì chúng tôi có kết quả giới tính của em bé. Tôi nhắn tin cho mẹ:

“Mẹ sắp trở thành bà của một bé gái nhé!”

Một lúc sau, mẹ mới nhắn tin lại trêu:

“Bố bảo, nếu là con gái thì phải xây thêm nhà tắm rồi.”

Tôi nghĩ mãi mà không hiểu tại sao, nên mới bảo bạn đồng hành giải thích.

Anh nói, “À, ý bố trêu là, con gái mất nhiều thời gian để chuẩn bị cho một ngày hoặc trước khi đi đâu (trang điểm các thứ), nên cần thêm nhà tắm.” (Haha!)

Khi đã hiểu rồi, tôi mới nhắn tin lại cho mẹ:

“Con cũng là con gái, nhưng con đơn giản lắm, không mất quá nhiều thời gian để chuẩn bị trước khi ra ngoài đâu.”

Mẹ tôi mới nhắn lại:

“À, con không cần trang điểm nhiều, vì con tự nhiên đã rất xinh đẹp và đáng yêu rồi.”

Người ta bảo người Minnesota rất lịch sự, cấm có sai!

Món quà “mừng nhà mới” bất ngờ cho bố mẹ chồng!

Chuyện công việc

Trong 3 tháng đầu, vì mất ngủ trầm trọng, nên năng suất làm việc của tôi giảm mạnh. Trước khi mang thai, tôi thường làm việc tập trung từ 9h sáng đến 5h chiều. Nhưng trong tam cá nguyệt đầu tiên, tôi thường chỉ viết được cùng lắm 2-3 tiếng, mỗi ngày. Phải mãi đến 2h chiều, tôi mới có năng lượng để làm việc, và đến 5h thì phải dừng vì…rất đói. Ba tháng đầu tiên, tâm trạng và cảm xúc lên xuống thất thường, nên công việc của tôi cũng bị ảnh hưởng nhiều.

Bước sang tháng thứ 4, tôi cảm thấy khoẻ hơn, và nhiều năng lượng hơn. Bây giờ, tôi đã có thể làm việc tập trung từ sáng đến chiều. Tôi bắt đầu tham gia một số sự kiện như trình bày ở hội thảo và các hoạt động nghiên cứu khác. Tôi cũng đang cố gắng hoàn thành hai khảo sát lớn cho luận văn.

Mang thai là trải nghiệm thật sự đáng nhớ. Tuy có những phút giây mệt mỏi nhưng chưa bao giờ tôi thấy hạnh phúc đến thế. Mỗi khi nghĩ đến Pumpkin đang lớn dần trong cơ thể mình, tôi lại có thêm động lực để hoàn thành thật tốt luận văn, và trở thành một người tốt hơn.

Có người bảo, mang thai rồi có con, thì sẽ không có động lực để làm nghiên cứu hay viết lách gì nữa đâu. Hện tại, tôi lại thấy, Pumpkin đã truyền cho tôi thêm động lực để hoàn thành luận văn, lấy bằng PhD, và tìm một công việc tốt. Tôi thấy hạnh phúc, vì sẽ có thêm một người bạn đồng hành trên hành trình cuộc sống của mình!

Cảm ơn bạn đã ghé đọc blog! Chúc bạn một tuần mới thật nhiều niềm vui.

Trương Thanh Mai

19 thoughts on “Sắp làm mẹ, và những câu chuyện trong 5 tháng đầu mang thai

  1. Xin chúc mừng Mai về tin vui này. Đọc mà cảm động như nghe tin một người chị em thân thiết có tin vui vậy. Mà cũng đúng là như vậy vì những bài viết của chị quả thật chất lượng. Chúc chị yêu thương trọn vẹn và em bé thật khoẻ mạnh nha!!! Em cũng đang có em bé ở tuần thứ 8 và cũng chưa dám khoe ai trừ gia đình đang sống cùng và người bạn thân cũng đang mang bầu nè. Hồi hộp đợi thêm 1 tháng nữa sau khi làm xét nghiệm và đảm bảo sự an toàn.

    1. Cảm ơn em nhiều vì lời chúc, và vì luôn ủng hộ blog của chị. Chị cũng chúc mọi điều tốt đẹp nhất đến với em và em bé 🙂 Có lẽ, trong ba tháng đầu, bà mẹ nào cũng thường xuyên lo lắng. Chị thấy phải sau 4,5 tháng, mới cảm thấy bớt lo lắng một chút.

    2. Em chúc mừng chị Mai sắp có công chúa nha. Chúc chị và bé gái mạnh khỏe, mẹ tròn con vuông nhé. Mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với cả 2 mẹ con nè. ❤❤❤

  2. Chúc mừng chị. Đọc hành trình 5 tháng qua của chị thấy chị trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau của một bà mẹ thật thú vị. Em tin rằng làm mẹ sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời trong cuộc đời (mặc dù em chưa được trải nghiệm hì hì). Em chúc hai mẹ con mạnh khỏe và mọi điều tốt lành.

    1. Cảm ơn em nhiều! Hiện tại thì vẫn cảm thấy đây là một hành trình đáng nhớ em ạ. Hihi. Chị cũng rất hay đọc blog của em, hay lắm 🙂

  3. Chúc mừng chị Mai! Em đọc mà cũng thấy vui lây nữa. Bài giới thiệu Pumpkin là mẹ bé cũng phải váy vàng đúng màu pumpkin luôn 😁
    Thế là blog cũng sẽ có thêm chủ đề mới chị ha 😁
    Giữ sức khoẻ nha chị!

    1. Cảm ơn em nhiều nhé! Đọc comment của em, chị mới để ý đến váy vàng là cùng màu Pumpkin đấy. 😀 Chọn váy một cách ngẫu nhiên, thế mà lại rất hợp lý 😀 Chị sẽ viết nhiều hơn về trải nghiệm đặc biệt này trên blog. Hi vọng mấy tuần nữa, bụng lớn hơn nhưng sẽ vẫn có sức viết bài. Chúc em một tuần mới thật vui nhé!

  4. Hôm nay ghé vào blog bạn đọc 1 loạt bài viết, tự dưng thấy bài viết này. Chúc mừng bạn nhé.

Leave a Reply